Quyết ra đi sống thác coi thường,
nặng vai gánh Đạo nhẹ tình vương.
Sóng gió nghe quen như tiếng sáo,
đoàn người truyền giáo tiến muôn phương.
Trải bao mưa nắng không sờn,
non mòn núi lở lòng son một thề.
Hằng năm hẹn mấy ngày về
gặp nhau chợt nhớ tình quê ơn nhà.
[Điệp khúc]
Rồi lại ra đi bao la trời đất,
mở nguồn lành Thượng Đế yêu thương.
Chia nhau khắp vạn nẻo đường,
dắt nhau về một Đạo thường sống vui.